Tâm thư xúc động của giáo viên vùng biên giới

Xúc động tâm thư gửi Giáo viên Mầm non vùng biên giới

Trải dài hàng trăm km từ miền xuôi đồng bằng đến với địa bàn nhỏ của vùng cao để công tác và giảng dạy, nhưng tôi vẫn chưa hết xúc động bởi con người nơi đây, nơi đất đá cằn cỗi hoang sơ. Cái nghề đã chọn lấy mình thì cũng phải cố gắng theo đuổi nó, không những yêu nghề yêu trẻ mà phải yêu chính vùng đất nơi đây.
Tâm thư xúc động của giáo viên vùng biên giới
(Tâm thư xúc động của giáo viên vùng biên giới)

Tâm sự bày tỏ

Mới nhận công tác cũng chưa phải là dài để hiểu hết được con người và vùng đất hẻo lánh hoang sơ nơi đây, tốt nghiệp Sư phạm tiểu học xong tôi được nhà trường giới thiệu lên vùng cao Yên Bái để trợ giảng cho những học sinh khó khăn. Thế rồi cái nghề nó đeo bám giữ chân tôi ở lại trên đỉnh núi mờ sương. Công việc hàng ngày tưởng như là khó khăn vất vả tuy nhiên nó cũng đã trở thành thói quen thuộc như món ăn tinh thần của người dân bản địa. Khác với giáo viên sư phạm mầm non chúng tôi chỉ đến trường trong thời gian hành chính để đưa những thông tin bài giảng tới các con nhưng vẫn chưa đủ thời gian truyền đạt hết khối kiến thức theo khung chương trình bài giảng dẫn đến tình trạng học sinh học ngày học đêm mà vẫn tiếp thu chậm. Nhớ ngày ấy, những ngày đầu của tháng sáu, tiết trời nắng nóng, khi trên con đường đến trường mới lạ còn cảm thấy có một chút mặc cảm, tự ti về bản thân, run sợ trước thách thức mới đang chờ đón thì khi đặt chân đến trường những cảm giác ấy hoàn toàn tan biến. Cảm giác đầu tiên khi đứng trên bục giảng là một cái gì đó rất gần gũi, thân quen như ngày đi thực tập. Ngôi trường hiện lên đẹp và khang trang, những tán lá cây dang rộng, một làn gió mát rượi thoảng qua đưa tâm hồn vào những điều tuyệt diệu nhất. Có lẽ chính cảm giác ấy đã thúc giục về hình ảnh đẹp của vùng đất này.

Nghiêm khắc trong công việc

Nhắc đến giáo viên người ta thường mường tượng ra sự ân cần, nhẹ nhàng, dạy dỗ chỉ bảo nhiệt tình, sự nhiệt huyết và yêu trẻ. Nhưng có phải ai cũng làm được điều đó không nhỉ? Điều đặc biệt hơn cả người giáo viên sư phạm phải thực sự hiện đại với thời cuộc để lắm bắt được tình trạng của học sinh. Mặc dù cô có khéo léo, nịnh nọt nhưng vẫn giữ được nét truyền thông của một nhà giáo nghiêm khắc trong giảng dạy, không sai lệch về tư tưởng đạo đức. Càng nghiêm khắc bao nhiêu thì mình càng cảm thấy bọn trẻ đáng thương biết nhường nào. Tôi yêu quý trẻ nhưng lại rất khó tính mà ngành giáo lại cần sự kiên nhẫn thì hỏi rằng có nghiêm khắc được không các bạn. Nhiều lúc tự nhủ mình và chia sẻ với các bạn không bao giờ thi sư phạm tiểu học hay mầm non thế rồi cuộc sống đưa tôi thổi hồn vào từng câu chữ và học sinh sẽ quý mến tôi như chúng tôi quý trọng yêu quý cô bấy giờ. Tôi niềm nở tự hào mình là người giáo viên mang lại tiếng cười cho con trẻ

Tôi sẽ dạy cho những đứa con thứ hai của tôi không chỉ tri thức mà còn cả cách làm người, cách yêu thương cuộc sống, cách gieo lòng nhân hậu với những con người ra chưa từng biết, chưa từng gặp qua mỗi trang sách giống như cô dạy chúng tôi trong mỗi tiết học.
Tâm thư xúc động của giáo viên vùng biên giới Tâm thư xúc động của giáo viên vùng biên giới Reviewed by Unknown on 09:33 Rating: 5

Không có nhận xét nào:

Được tạo bởi Blogger.