Ước gì thời gian có thể quay trở lại
Vậy là cũng đã hai mươi mấy năm đèn sách vất vả lo toan bây giờ đã sắp đến lúc tôi phải đối mặt với cuộc sống mưu sinh. Không biết rằng liệu lần này tôi có được may mắn như những lần thi khi còn ngồi trên ghế nhà trường THPT không? Nghe các anh (chị) đi trước mà bối rối hoang mang quá.
Thành công có phải là con đường tôi vào Đại học
Không thể diễn tả nổi cảm xúc ngay bây giờ cái thời tôi còn đạp xe mấy chục cây số xa nhà đến trường học tập lặn lội những ngày mưa gió bão bùng, mấy đứa bạn đợi nhau ngoài gốc nhãn ven đường. Vậy mà bây giờ ước gì tôi có thể trở lại cái kỉ niệm đó như thời còn ấu thơ. Mỗi đứa một nơi rồi có còn nhớ tới nhau không? Đã ra trường hết rồi phải không? Ngày ấy tôi đã từng chọn học trung cấp mầm non ước mơ ngày nào được đứng trên bục giảng truyền đạt những hoài bão của mình tới các em và giờ đây nó cũng đã trở thành hiện thực. Tốt nghiệp với tấm bằng loại ưu là một trong những sinh viên xuất sắc của trường tôi đã được mời lại công tác và giảng dạy cho đến nay vừa tròn 1 năm. Tôi được phân công dạy bộ môn vệ sinh dinh dưỡng, nhiều lúc tôi cũng tự hào với cái thời còn học bán công mà người đời hay rủa tai nhau đi học “bán xe” cái trường học phí cao nhất và sự học tập không đến nơi đến chốn, nhưng tôi vẫn cố gắng để được như ngày hôm nay. Tôi tự hào lắm các bạn ạ! Bởi không chỉ dạy con người ta mà dạy chính bản thân tôi không phải cứ thành công là con đường vào Đại học.
Làm sao tôi có thể ước được như thế
Với 12 năm đèn sách cùng bạn bè trang lứa tôi chưa dám ngỏ lời yêu một ai khác cả những lúc ngồi cạnh tôi biết rằng có người con trai đã từng thích tôi, họ thích sự nhu mỳ thẳng thắn và sự quyết đoán nhanh nhẹn. Đó có phải là tình yêu học trò không nhỉ? Có phải tình yêu học trò là tình yêu đẹp mãi không? Cảm giác lúc người ta có ý tôi hoang mang lắm sự tình khó thể nhớ hết được cho đến bây giờ tôi vẫn cô đơn. Nhớ lại thời ấy cho đến bây giờ tôi và anh vẫn thường gặp nhau vẫn hay hẹn hò như hồi mới lớn vậy. Cho đến bây giờ có thể nói đã trở thành một cô giáo vùng cao phía Tây bắc tôi lại thấy yêu đời hơn yêu cuộc sống yên tĩnh nơi đây, con người nơi đây họ hiền hòa lắm mộc mạc mà đơn sơ cũng chính mái trường cách đây vài năm tôi đã học. Tôi nghĩ rằng với niềm đam mê lòng nhiệt huyết cũng phần nào vơi đi được nỗi nhớ nhà và bạn bè người thân giúp tôi hoàn thành tốt mọi công việc nơi phía chân trời của tổ quốc
Ước gì thời gian có thể quay trở lại |
Không thể diễn tả nổi cảm xúc ngay bây giờ cái thời tôi còn đạp xe mấy chục cây số xa nhà đến trường học tập lặn lội những ngày mưa gió bão bùng, mấy đứa bạn đợi nhau ngoài gốc nhãn ven đường. Vậy mà bây giờ ước gì tôi có thể trở lại cái kỉ niệm đó như thời còn ấu thơ. Mỗi đứa một nơi rồi có còn nhớ tới nhau không? Đã ra trường hết rồi phải không? Ngày ấy tôi đã từng chọn học trung cấp mầm non ước mơ ngày nào được đứng trên bục giảng truyền đạt những hoài bão của mình tới các em và giờ đây nó cũng đã trở thành hiện thực. Tốt nghiệp với tấm bằng loại ưu là một trong những sinh viên xuất sắc của trường tôi đã được mời lại công tác và giảng dạy cho đến nay vừa tròn 1 năm. Tôi được phân công dạy bộ môn vệ sinh dinh dưỡng, nhiều lúc tôi cũng tự hào với cái thời còn học bán công mà người đời hay rủa tai nhau đi học “bán xe” cái trường học phí cao nhất và sự học tập không đến nơi đến chốn, nhưng tôi vẫn cố gắng để được như ngày hôm nay. Tôi tự hào lắm các bạn ạ! Bởi không chỉ dạy con người ta mà dạy chính bản thân tôi không phải cứ thành công là con đường vào Đại học.
Làm sao tôi có thể ước được như thế
Với 12 năm đèn sách cùng bạn bè trang lứa tôi chưa dám ngỏ lời yêu một ai khác cả những lúc ngồi cạnh tôi biết rằng có người con trai đã từng thích tôi, họ thích sự nhu mỳ thẳng thắn và sự quyết đoán nhanh nhẹn. Đó có phải là tình yêu học trò không nhỉ? Có phải tình yêu học trò là tình yêu đẹp mãi không? Cảm giác lúc người ta có ý tôi hoang mang lắm sự tình khó thể nhớ hết được cho đến bây giờ tôi vẫn cô đơn. Nhớ lại thời ấy cho đến bây giờ tôi và anh vẫn thường gặp nhau vẫn hay hẹn hò như hồi mới lớn vậy. Cho đến bây giờ có thể nói đã trở thành một cô giáo vùng cao phía Tây bắc tôi lại thấy yêu đời hơn yêu cuộc sống yên tĩnh nơi đây, con người nơi đây họ hiền hòa lắm mộc mạc mà đơn sơ cũng chính mái trường cách đây vài năm tôi đã học. Tôi nghĩ rằng với niềm đam mê lòng nhiệt huyết cũng phần nào vơi đi được nỗi nhớ nhà và bạn bè người thân giúp tôi hoàn thành tốt mọi công việc nơi phía chân trời của tổ quốc
Ước gì thời gian có thể quay trở lại
Reviewed by Unknown
on
15:08
Rating:
Không có nhận xét nào: