Dù công việc có áp lực nhưng chúng tôi vẫn phải cố gắng

Giáo viên mầm non có áp lực với công việc hay không?

Cũng đã gần một năm công tác trong ngành sư phạm mầm non tại Hà Nội với bao những khó khăn vất vả mà tôi từng trải qua cho đến giờ nghĩ lại là cơn ác mộng trong đời. Nhiều lúc tôi tự hỏi rằng tại sao mình lại học trung cấp mầm non, cũng một phần do tham gia ý kiến từ phía gia đình, bạn bè cho rằng học văn bằng 2 mầm non dễ xin việc – nghề ổn định thế rồi cuộc sống đưa đẩy tôi đến với nghề nuôi dạy trẻ từ lúc nào không biết. Tôi cảm giác như dạy những đứa em trong gia đình nhưng thế rồi không tránh khỏi những áp lực công việc, tai tiếng trò đời làm dâu trăm họ.
dù công việc có khó khăn áp lực nhưng chúng tôi luôn cố gắng
Dù công việc có áp lực nhưng chúng tôi vẫn phải cố gắng
Áp lực trước phụ huynh
Mặc dù nhiều áp lực đến thế nhưng rồi mỗi sáng khi thức dậy tôi lại tự trấn an mình, nghề nào cũng có sự vất vả khó nhọc riêng. Và tôi đã lựa chọn con đường này cho mình thì sẽ cố gắng đi đến cùng. Thế nhưng cuộc đời quả thật không đơn giản như mình nghĩ. Vào một buổi sáng đẹp trời, tôi được hiệu trưởng gọi lên khiển trách vì có phụ huynh tố cáo tôi “ăn bớt” sữa của các con. Quả thật tôi chưa bao giờ làm như vậy nên rất bất ngờ.
Đến khi vị phụ huynh lên đối chất, chị ấy nói rằng mỗi ngày đón con về thằng bé 2 tuổi đều đòi ăn như kiểu bị bỏ đói. Rằng các cô ở trường mầm non cho con chị ăn uống kiểu gì mà bé nói rằng không được ăn no. Thậm chí sữa bột chị ấy gửi đều đều hàng tháng mà thằng bé nói rằng nó không được cô cho uống sữa…. Vị phụ huynh đó dùng những lời lẽ khá nặng nề để chỉ trích tôi. Tôi hiểu rằng làm cha mẹ ai cũng lo lắng cho con mình, thế nhưng những lời nói ấy thực sự đã làm tôi tổn thương vì tôi không làm như thế. Hàng ngày tôi vẫn cho bé ăn uống đầy đủ như những em khác, sữa mẹ bé gửi tôi vẫn cho uống nhưng bé không chịu hợp tác mà chỉ thích uống sữa tươi. Sau khi  nghe tôi giải thích vị phụ huynh kia cũng nguôi ngoai, phần vì không có bằng chứng việc tôi “ăn bớt” thức ăn của bé nên chị ấy bỏ ra về. Còn tôi đứng trơ trọi ở trường mà trong lòng tràn ngập nỗi buồn và hối hận…

Về phía gia đình

Sau lần bị phụ huynh tố cáo ấy, các cô giáo ở trường an ủi tôi rất nhiều. Đó gần như là điều bình thường mà giáo viên mầm non nào cũng phải đối mặt. Bởi sự thật cũng có nhiều “con sâu làm rầu nồi canh”, nhiều cô giáo đánh đập hành hạ và “ăn bớt” đồ ăn của các cháu đến nỗi phụ huynh mất lòng tin, chỉ nghe những lời vu vơ của con mình mà kết tội cho cô giáo. Các chị kể cho tôi nghe chuyện có thật, ở Trà Vinh, một cô giáo mầm non vì bị phụ huynh “vu khống” là đốt tay con mình mà uống thuốc sâu tự tử vì không chịu được những lời mắng chửi, vì những cuộc họp khiển trách của nhà trường, của ngành giáo dục… Tất nhiên câu chuyện oan ức của tôi chưa trở nên tồi tệ tới mức ấy. Mọi chuyện dần lắng xuống.
Sau 2 năm làm việc ở trường mầm non này, tôi cũng lập gia đình.  Lúc này lương của tôi cũng chỉ được hơn 2 triệu,  tổng các khoản được 3 triệu, chi tiêu dè sẻn lắm cũng mới chỉ đủ nuôi bản thân,  không thể giúp gì được cho bố mẹ cả. Nhưng đến tuổi tôi vẫn phải lấy chồng, sinh con. Tôi may mắn lấy được người chồng tốt, yêu thương và thông cảm với công việc vợ. Nhưng dường như sự chịu đựng nào cũng có giới hạn…
Khi con tôi tròn 6 tháng tuổi, tôi gửi ông bà nội để trở lại làm việc. Như trên đã nói, công việc quá nhiều áp lực, tối về muộn lại phải soạn giáo án, tôi gần như không còn chút thời gian nào chăm sóc con đẻ của mình.  Tôi trở thành một phụ nữ hay cáu gắt. Ở trường không thể cáu với các bé, tôi đem hết nỗi bực tức về nhà trút lên đầu chồng con. Tình cảm vợ chồng dần phai nhạt sau mỗi cơn giận dữ vô cớ của tôi mà không có cách nào cứu vãn nổi. Cho đến một hôm tôi nổi điên đánh đứa con 1 tuổi của mình chỉ vì cháu quấy khóc mà tôi thì đang phải soạn giáo án để mai có đoàn thanh tra về trường. Chồng tôi về đúng lúc ấy, anh tức giận quát mắng và tát tôi... Thì ra con tôi đang ốm sốt vì mọc răng nên cháu khó chịu quấy khóc. Là một người mẹ, một giáo viên mầm non, chăm sóc cho hàng trăm đứa trẻ nhưng con mình như thế nào tôi lại không hề hay biết. Anh nói rằng tôi đã thay đổi, rằng nếu tôi cứ tiếp tục theo đuổi cái công việc lương không đủ ăn mà áp lực chồng chất này thì sớm hay muộn gia đình cũng sẽ tan nát. Nói xong anh bỏ đi.
Còn một mình trong căn phòng, tôi ôm con và khóc nức nở. Đúng rồi, phụ huynh nào khi giao con cho người khác cũng có nhiều nỗi lo sợ. Và dù chúng tôi có cố gắng thế nào đi nữa cũng không bao giờ làm vừa lòng họ. Vì thế tôi càng ra sức cố gắng… thì càng bỏ bê gia đình, con cái của mình. Tôi nhớ như in trong một buổi họp phụ huynh, khi cô hiệu trưởng đề nghị cho trẻ nghỉ một ngày để các cô họp chuyên môn thì phụ huynh đã nhao nhao lên rằng: “ Ôi! Nếu nó nghỉ ở nhà thì tôi chết ”, bởi vì “không biết đến trường nó sao chứ về nhà quậy lắm, ăn uống thì khó khăn”. Còn bây giờ, chính cái công việc nuôi dạy hổ này đang đẩy tôi đến gần cái chết, đẩy gia đình tôi đến nguy cơ tan vỡ, con tôi bị bỏ rơi, đẩy tôi từ một cô gái vui vẻ hay cười thành một người hay khó chịu cau có… Tôi ước gì mình không yêu nghề, ước gì trước đây mình đã chọn đi một con đường khác. Liệu giờ đây, tôi có còn cơ hội nào để làm lại hay không?
Dù công việc có áp lực nhưng chúng tôi vẫn phải cố gắng Dù công việc có áp lực nhưng chúng tôi vẫn phải cố gắng Reviewed by Unknown on 15:39 Rating: 5

Không có nhận xét nào:

Được tạo bởi Blogger.